Cafe Hàn Thuyên

07:09AM 31/08/2011, Khác

Bầu không khí tại cà phê Hàn Thuyên thật yên bình, trong lành, tách hẳn khỏi sự ồn ào, náo nhiệt và xô bồ của phố xá.

Từ lâu rồi, lang thang cà phê “cóc”, cà phê “bệt” đó không còn là sở thích đặc biệt của nó. Đi học về là nó chỉ biết nằm úp mặt xuống giường để đánh một giấc ngon lành mới dậy ăn cơm tối, sau đó ôn lại bài. Cuộc sống ngày qua ngày của nó diễn ra một cách nhàm chán như vậy đó.

Nhưng suy nghĩ trong nó bắt đầu thay đổi kể từ hôm tụ tập với đám bạn học cùng quê. Nó nhớ hôm đó là một buổi chiều chủ nhật, sau khi ăn lẩu xong, một hội gồm 8 đứa tụi nó rủ nhau đi cà phê. Một list danh sách các quán cà phê dự định sẽ ghé được đưa ra.

Nó chợt suy nghĩ và cho ý kiến: “Bây giờ vào quán uống cà phê thì nhàm chán quá, giá cả lại đắt đỏ nữa, chi bằng tụi mình tìm một quán cóc nào đó ngồi tám chuyện trên trời, dưới đất cho vui”. Con nhỏ bạn thân nhanh nhảu đáp lại: “Uhm, hay tụi mình đến Cà Phê Hàn Thuyên đi”.

Cà phê Hàn Thuyên với bạn bè trong nhóm có vẻ rất thân thuộc, nhưng với nó, là một cái tên lạ lạ mà quen quen. Nó chắc chắn rằng nơi đó nó từng đi qua nhưng không để ý thôi.

Nghe đến cái tên Hàn Thuyên, nó nghĩ: “Chắc cũng sang trọng lắm đây!”. Ngồi sau lưng thằng bạn, nó cứ thắc mắc: “Cà phê Hàn Thuyên là chỗ nào vậy, sao tui chẳng biết”. Thắng bạn cằn nhằn đáp lại: “Bà suốt ngày đi học rồi về nhà đóng cửa, lại học, có đi chơi với tụi tui đâu mà biết với không biết. Ngồi đó đi, tới nơi khắc biết”. Nghe bạn đáp lại, nó chỉ biết im lặng.

Đến một công viên gần nhà thờ Đức Bà, Dinh Thống Nhất, thằng bạn bảo: “Đến rồi đó bà, caphê Hàn Thuyên là đây đó”. Nó thầm nghĩ trong đầu: “Là đây ư! Đúng là tôi vẫn hay đi qua mà không biết”.

Ấn tượng đầu tiên của nó về cà phê ở công viên Hàn Thuyên đó là một vị trí cực đẹp giữa những công trình kiến trúc tuyệt vời tại Sài Gòn. Những hàng cây to lớn, gió thổi vi vu cảm giác thật thoáng mát, trái lại cái nắng oi bức, ngột ngạt của Sài Gòn vào ban ngày. Ngồi ở đây thật thích, nó được ngắm cảnh đường phố nhộn nhịp của Sài Gòn, được nghe những câu chuyện thú vị từ mọi người xung quanh.

Theo quan sát của nó thì chỗ ngồi của cà phê Hàn Thuyên đúng là rất đặc biệt: Đó là những gờ xi măng bao quanh bãi cỏ xanh mướt của công viên. Khách chủ yếu là học sinh, sinh viên, công chức, hoặc những gia đình ở khu vực này ra ngồi hóng mát. Họ ngồi thành hàng dài sát nhau dọc theo con đường Hàn Thuyên nhỏ bé. Nếu đến muộn bạn sẽ không có một vị trí ưng ý.

Không cần máy lạnh hay sự sang trọng, những bầu không khí tại cà phê Hàn Thuyên thật yên bình, trong lành, tách hẳn khỏi sự ồn ào, náo nhiệt và xô bồ của phố xá. Nó cảm giác như tâm mình đã tỉnh lại hơn, chiêm nghiệm được nhiều điều hơn về cuộc sống hiện tại mà lâu nay nó vốn bỏ quên.

Ngồi được khoảng 5 phút, có “nhân viên” đến đưa cho mỗi bạn một tờ báo để làm “ghế ngồi” và viết “order”. Nhân viên ở đây chủ yếu là những người lao động nghèo, hằng ngày họ đẩy xe đến đây để bán từng ly cà phê, nước ngọt với giá bèo không quá 10.000đ để kiếm sống, đúng là giá cả rất phải chăng giữa khu vực trung tâm thành phố. Nó rất thích cái dân giã ấy.

Đang suy nghĩ miên man, có khoảng chục chú cảnh sát đến hỏi giấy tờ xe. Bạn bè hốt hoảng cả lên, đứa thì đứng dậy lo dắt xe đi chỗ khác, đứa thì vội vội vàng vàng lấy giấy tờ xe trong ví ra, làm nó cũng lo sợ theo. Thì ra tụi nó đã vi phạm luật giao thông khi đậu xe ở lề đường. Mấy chú cảnh sát bảo: “Lần sau, mấy con có muốn ngồi đây thì phải đi gửi xe nhé”. Đó là ấn tượng thứ hai ở cà phê Hàn Thuyên khi lần đầu tiên nó đến.

Lúc ra về, thằng bạn còn ghé vào tai mình một câu: “Bà đã biết cà phê HànThuyên chưa?”. Tôi chỉ biết nhoẻn miệng cười.

Nó đặt lại tên cho “quán” cà phê ỏ đây là cà phê “bệt” Hàn Thuyên. Ngày hôm đó nó thật sự rất vui.


Theo MTO