Giá Đừng Biết Online

07:28AM 13/01/2011, Khác

Đôi lúc, trong đầu tôi chớm lên ý nghĩ ấy. Thế giới ảo đã khiến cuộc sống tôi đảo chiều. Nếu được chọn lại, tôi sẽ không online khi đang bước vào tuổi mới lớn...

Vì sao ư? Rất nhiều lý do khó diễn đạt. Thỉnh thoảng, bạn cảm thấy cuộc sống của mình cứ "hư hư thực thực" với bao tâm trạng nhào trộn, đan quyện. Có thể do bạn là một người "sống trên mạng nhiều hơn cả đời thực", hoặc bạn đã quen với những nét giao tiếp hoàn hảo mà internet đã vẽ nên.

Riêng cá nhân tôi, chẳng biết từ lúc nào, tôi cảm thấy mình đã khác, rất khác... Bỗng một ngày, tôi giật mình và phát hiện ra cốt lõi của những băn khoăn bấy lâu... Và tôi nhận ra rằng: 

- Giá đừng biết online, thì tôi đã có nhiều bạn. Hẳn độc giả sẽ "chỉnh" lại: "Trên mạng sẽ quen được nhiều bạn hơn mới đúng chứ!". Thật ra không phải. Mạng như một rào cản lớn giữa hai tâm hồn, khiến nó không đồng điệu và đi chệch thực tại. Nếu tôi quen họ trực tiếp, và nói chuyện trước mặt, thì có lẽ mọi chuyện sẽ khác...

- Tôi sợ cảnh "đụng mặt nhau mà không thèm nhìn". Thật sự là vậy. Tôi quen biết rất nhiều bạn khác lớp, khác trường, nhưng đều nhờ phương tiện là...4rum, YM và blog...Chính bởi thế nên giữa chúng tôi chẳng có sự nối kết, biết nhau trên mạng đó, nói chuyện hợp gu đó, nhưng ra đời thực thì chạm mặt nhau rồi làm lơ đi...Có thể họ lơ tôi, hoặc tôi "làm mặt lạnh" với họ, hoặc do cả hai...Cũng có những bạn tôi nói chuyện trên mạng và cả đời thật, nhưng được một thời gian thì "xa mặt cách lòng" dần, vì một lý do mơ hồ nào đó. Hoặc internet là nguyên nhân gián tiếp khiến chúng tôi không thật sự hiểu nhau.

- Không chat, tôi sẽ chẳng bị nhiễu cảm xúc. Đành rằng tuổi mới lớn thường có những rung động thoáng qua, nhưng cảm xúc sẽ lung linh huyền hoặc hơn nhiều khi "sống thật". Nói chuyện qua mạng hợp nhau, những tưởng rằng đã hiểu nhau, có thể đến được với nhau...Và rồi sự thật được vạch trần phũ phàng khi đối diện trước những tình huống cuộc sống. Chẳng biết tự bao giờ, cảm xúc tôi đã bão hòa bởi "có cảm giác lạ" với quá nhiều người, dù đó chưa thật sự là điều được xem như "trên mức tình bạn".

- Tiếp xúc với PC một ngày vài giờ đã khiến đầu óc tôi hơi mụ mị và lơ là với những việc vặt đời thường. Thành tích học tập của tôi cũng vì thế mà "rơi rớt" mỗi ngày một ít, để rồi khi "ít thành nhiều" thì đã quá muộn để tôi "thu hồi" lại. Và hình như rằng tôi đã trở thành "nô lệ" của máy tính, bởi khi rảnh, điều tôi nghĩ đến chỉ là..."hôm nay trên mạng có gì mới không?"

- Tính cách tôi thay đổi, cũng một phần vì online. Bởi tôi phải học cách thích nghi với "hai thế giới", và nếu thế giới ảo tôi mở rộng cõi lòng bao nhiêu thì thế giới thật phải khép kín bấy nhiêu. Quy luật bù trừ chăng? "Thế giới thứ hai" đã khiến tôi phải "sống bằng tư duy" chứ không phải "sống bằng cảm xúc", vì thế tôi trở nên già dặn và trưởng thành so với tuổi của mình.

Còn rất nhiều lý do nữa, nhưng tựu trung lại cũng quy về 5 lý do lớn này. Online, tôi cập nhật thông tin nhanh và không lạc hậu với thế giới. Online, tôi được thưởng thức những sự giải trí đa dạng. Online, tri thức được nâng cao ít nhiều. Nhưng vì vậy mà tôi phải đánh đổi những điều trên...Phải chăng tiếp cận với thế giới ảo quá sớm là một sai lầm? Hay chỉ vì tôi không đủ mạnh mẽ để thích nghi trước những "hào nhoáng"? Vô số teen cũng đang online như tôi, mà họ cũng có cuộc sống thực vui vẻ, bình thường đó thôi!

Điều gì cũng có hai mặt. Nếu chúng ta để hai mặt này vững chãi, cân bằng và cùng "chung sống hòa bình", thì dù có sống trong bao nhiêu "thế giới" đi nữa, bạn vẫn là bạn.

Và tôi, đang học cách cân bằng, bắt đầu từ một nỗ lực đơn giản nhất: tập online ít dần, và chỉ lên mạng khi cần thiết, không để thế giới ảo quá chi phối cuộc sống thực. Cả bạn nữa, nếu đang trong hoàn cảnh như tôi, thì cũng thử xem sao!


Theo Hạt giống tâm hồn