Giận Cha Thất Hứa, Con Trai Bỏ Nhà Ra Đi, Nhiều Năm Sau Anh Bật Khóc Khi Nhìn Thấy Thứ Trong Cuốn Sách Cha Để Lại
07:25AM 12/01/2017, Góc tâm hồn
Câu chuyện thứ nhất:
Khi James còn là một sinh viên, trong một lần đến cửa hàng trưng bày ô tô, anh trông thấy một mẫu ô tô thể thao mới ra mắt. Chiếc xe đó đẹp đến mức anh đã thích nó ngay lập tức. Anh ao ước một ngày sẽ được sở hữu chiếc xe này. Bố mẹ của anh là những người khá giả và anh biết họ có thừa khả năng để mua nó cho anh. Vì vậy, anh năn nỉ bố mình: “Bố có thể tặng con chiếc xe đó khi con tốt nghiệp được không? Đó là mong ước duy nhất của con bây giờ đấy”. Ông mỉm cười không nói gì.
Ngày lễ tốt nghiệp đến, và bố của James gọi anh vào phòng làm việc của ông, vui vẻ nói: “Bố rất tự hào về con, con trai, con đã làm rất tốt! Đây là món quà bố mẹ tặng con nhân dịp này, bố mẹ yêu con rất nhiều”. Nói rồi, ông đưa James một hộp quà được gói rất cẩn thận và đẹp đẽ. James có chút thất vọng vì đó không phải là chiếc ô tô như anh mong đợi nhưng vẫn tò mò mở hộp quà. Khi mở đến lớp giấy cuối cùng, anh nhận ra đây là một cuốn Kinh Thánh được bọc bằng da.
Anh giận giữ hét lên: “Bố giàu có như thế nhưng tất cả những gì bố có thể tặng con chỉ là cuốn Kinh Thánh này thôi sao? Bố đã biết con rất mong mỏi có được chiếc xe đó cơ mà!” Anh cảm thấy bố anh không tôn trọng và để tâm tới ước muốn của mình. Anh chỉ xứng đáng có được một cuốn Kinh Thánh sau rất nhiều nỗ lực thôi sao? Trong cơn giận dữ không thể kiểm soát, anh bỏ đi khỏi nhà.
Thời gian trôi qua, nay James đã trở thành một thương nhân thành đạt. Anh có một cuộc hôn nhân hạnh phúc cùng người vợ xinh đẹp và hai đứa con kháu khỉnh. Anh và gia đình sống cuộc sống êm đềm trong căn nhà khang trang, lộng lẫy. Nhưng, trong sâu thẳm tâm hồn, anh vẫn không thể nguôi ngoai mỗi lần nghĩ đến sự rạn nứt giữa hai cha con anh. Cuộc cãi cọ ngày hôm ấy vẫn in hằn trong tâm trí, khiến anh không thể cảm thấy thanh thản. Đối với anh, việc xảy ra mãi là vết thương lòng anh nửa muốn hàn gắn, nửa lại cố chấp không buông. Hai cha con anh đã không gặp lại nhau kể từ lần đó. Anh rất yêu cha mình, nhưng cái tôi trong anh quá lớn để có thể trở về nói một câu xin lỗi…Anh vẫn giữ mãi trong tim những ký ức đẹp đẽ về tuổi thơ có cha bên cạnh, đặc biệt là khi cha dùng chiếc ô nhỏ bé che mưa cho anh mặc kệ bản thân mình ướt sũng… Mỗi lần nhớ về nó, anh đều cảm thấy hạnh phúc nhưng cũng đầy day dứt và nuối tiếc…
Cho đến một ngày, James nhận được tin báo cha mình đã qua đời. Luật sự gọi và nói với anh rằng cha anh đã viết di chúc để lại toàn bộ tài sản của ông cho anh. Anh trở về nhà để tìm một số giấy tờ quan trọng theo yêu cầu của luật sư. Sau từng đấy năm, anh mới về thăm lại căn nhà nơi anh đã lớn lên. Lặng lẽ bước vào từng căn phòng, mọi ký ức dần ùa về trong anh… kể cả trận xung đột với cha anh năm nào…
Trong khi tìm kiếm, anh vô tình nhìn thấy cuốn Kinh Thánh – món quà của bố tặng anh vào ngày tốt nghiệp. Nó được ông cất cẩn thận trong ngăn tủ và vẫn còn rất mới. Cầm quyển sách lên, anh thấy lòng mình nặng trĩu, anh lật từng trang một và dừng lại ở dòng chữ đã được cha mình gạch chân: “Vậy nếu các ngươi dù trở nên xấu xa vẫn biết dành tặng con cái mình những điều tốt, thì Người Cha trên Thiên Đường nếu nghe được lời nguyện cầu của con người sẽ có thể ban tặng nhiều điều tốt lành hơn thế”. Đột nhiên, một vật nhỏ rơi ra từ cuốn sách… Anh cúi xuống nhặt thì phát hiện đó chính là chìa khóa của chiếc ô tô mà anh từng ao ước, cùng với một tờ giấy, trên đó có ghi ngày tốt nghiệp của anh và dòng chữ: “Đã thanh toán”.
Anh bật khóc nức nở, sau bao nhiêu năm tháng, anh mới hiểu ra mọi chuyện… nhưng mọi thứ đã quá muộn màng, người cha yêu quý của anh giờ đã ra đi mãi mãi… Chỉ vì cái tôi và sự ích kỷ của mình, anh đã đánh mất điều quý giá, chân thành nhất trong cuộc sống…
Câu chuyện thứ hai:
George là một lái xe, công việc hàng ngày của anh vất vả và bận rộn đến mức anh hiếm khi có thời gian ăn cơm cùng với vợ con. Sau mỗi ngày làm việc, anh lại tham gia một lớp học buổi tối để nâng cao kiến thức, với mong muốn có thể tìm được một công việc tốt hơn.
Vợ con của anh trách móc anh rằng anh không dành đủ thời gian cho gia đình, nhưng anh chỉ trả lời đơn giản: “Anh làm những việc này cũng chỉ vì em và con. Anh đang cố gắng hết sức để mang lại những thứ tốt nhất cho gia đình chúng ta.”
Sau khi George vượt qua kỳ thi, anh tìm được một công việc mới với mức lương cao hơn nhiều vị trí trước đây. Giấc mơ biến thành sự thật, giờ anh có thể mua cho vợ và các con những món đồ xa xỉ, quần áo đẹp và đưa họ đi du lịch nước ngoài. Tuy nhiên, anh vẫn không quan tâm nhiều đến gia đình mà dành phần lớn thời gian để làm việc, anh thậm chí còn rất ít khi gặp vợ con và ở công ty gần như cả tuần.
Thời gian trôi qua, những nỗ lực của George đã được đền đáp xứng đáng, anh được thăng chức. Anh quyết định thuê một cô giúp việc để giúp đỡ vợ mình trong công việc nội trợ. Anh cũng thấy căn nhà hiện tại của mình hơi bé nên quyết định mua một căn hộ to hơn. Vì thế anh lại càng nỗ lực làm việc và tham dự lớp học để nâng cao trình độ. Anh hy vọng một ngày sếp đề bạt anh. Thời gian biểu của anh theo đó càng dày đặc. Anh thường xuyên phải đi gặp khách hàng vào cuối tuần cho dù vợ con đã năn nỉ anh ở nhà với họ. Mỗi lần vợ anh yêu cầu anh dành một chút thời gian cho họ, anh đều gạt đi với câu nói quen thuộc đó: “Anh làm việc vất vả là để lo cho gia đình chúng ta…”.
Không lâu sau, George được thăng chức đúng như nguyện vọng của mình. Trong niềm hân hoan đó, anh nổi hứng mua một căn biệt thự với phong cảnh tuyệt đẹp xung quanh. Sáng Chủ nhật đầu tiên khi chuyển tới nhà mới, anh hứa với vợ con rằng từ này anh sẽ không học tiếp nữa, và sẽ dành thật nhiều thời gian cho những người thân xung quanh mình. Thế nhưng, thật đáng buồn rằng sáng hôm sau, George vĩnh viễn không thể dậy đón ánh nắng mặt trời được nữa, anh đã chìm sâu vào giấc ngủ mãi mãi…
Cuộc sống hối hả cuốn chúng ta đi mất, làm chúng ta mờ mắt trước những giá trị vật chất mà quên không dành thời gian cho gia đình và bạn bè xung quanh. Đôi khi, ta có thể dành cả ngày cho công việc, cho những mối quan hệ xã hội bên ngoài mà lại tiếc chút thời gian bên cạnh những con người xứng đáng được quan tâm ấy. Khi đọc xong hai câu chuyện này, mong rằng bạn có thể nhận ra những giá trị đích thực trong cuộc sống. Cuộc đời vốn ngắn ngủi, bạn không thể biết được mình còn có bao nhiêu thời gian bên cạnh những người mà mình yêu thương. Vì vậy, hãy ở bên chăm sóc họ khi có thể, trân trọng từng giây từng phút khi sống cùng họ, và trao đi những lời yêu thương để họ biết họ quan trọng đối với bạn thế nào…