Nhờ Có Cha, Tôi Đã Không Chọn Nhầm Bạn Gái…
15:13PM 01/03/2020, Góc tâm hồn
Gần đây, trên mạng đang lan truyền câu chuyện chàng trai đưa người yêu về ra mắt cha mẹ, người cha chỉ qua cử chỉ nhỏ là nhìn rõ tính cách cô gái. Người cha nói thẳng thắn rằng, cô gái không có duyên làm con dâu, lời giải thích nhận được không ít lời ủng hộ.
Câu chuyện như sau:
Sau thời gian dài tìm hiểu nhau, cuối cùng cũng đến ngày tôi dẫn bạn gái về ra mắt cha mẹ, trong tâm không khỏi lo lắng, sợ rằng họ không bằng lòng. Vừa về đến nhà một lát, mẹ tôi đã bảo em cùng xuống bếp nấu cơm với mẹ. Cha không nói gì nhiều, chỉ gật gật đầu trả lời chúng tôi, cho đến khi các món ăn được đặt lên bàn.
Cha lẳng lặng nghe hai chúng tôi nói chuyện phiếm cùng nhau mà không nói lời nào. Tôi rất lo, sợ rằng mẹ không thích em, cho nên cứ thi thoảng lại thốt lên một câu làm cầu nối để em nói chuyện cùng mẹ. Em cũng nói vài câu, trên bàn ăn, tiếng nói cười vui vẻ.
Sau khi tôi đưa em về nhà, cha nói: “Cô gái này không có duyên làm con dâu nhà chúng ta rồi”.
Tôi rất kinh ngạc, bạn gái tôi là do cậu bạn thân giới thiệu, hơn nữa tôi cũng rất yêu thương cô ấy.
Tôi vội hỏi: “Cha ơi. Sao cha lại nói vậy ạ?”.
Cha nói: “Nhìn vào nết ăn, có thể đánh giá cơ bản được con người như thế nào. Cô gái này có một thói quen, mỗi khi gắp đồ ăn, đều lấy đũa gảy gảy vài cái rồi mới gắp lên bát. Nhất là món cô gái yêu thích thì còn đảo nhiều hơn, giống như đũa biến thành chiếc xẻng vậy, khiến một mâm đồ ăn được trình bày đẹp đẽ bị xáo trộn”.
Tôi không cho quan điểm của cha về việc này là đúng, liền giải thích: “Mỗi người có thói quen riêng, giống như có người ưa thích ăn chậm nuốt chậm, có người ưa thích cắn miếng lớn hoặc ăn nhanh, cũng không nên quá nghiêm khắc về chuyện này cha à”.
Cha liền thở dài, lắc đầu nói: “Một người đang trong hoàn cảnh khốn quẫn nhìn thấy một bàn đồ ăn ngon, nết ăn này có thể lý giải được. Nhưng người con yêu vốn là người làm ăn, đời sống vật chất khá đầy đủ, nhưng nết ăn như thế, chỉ có thể nói rằng cô gái này là người rất tự tư, ích kỷ, hẹp hòi. Đối với một bàn đồ ăn, bạn gái con lại không bận tâm chút nào về cảm thụ của người khác, lại dùng đũa đảo đi đảo lại các món trên bàn ăn. Nếu như trên bàn ăn là một mâm lợi ích, có lẽ cô ấy sẽ cố gắng bằng mọi cách để chiếm thành của mình”.
Rồi cha kể lại cho tôi nghe câu chuyện thời thơ ấu của cha.
Năm cha 5 tuổi, ông nội qua đời, hai mẹ con phải trải qua thời gian dài sống trong hoàn cảnh vô cùng túng quẫn, không bữa nào được ăn no.
Thỉnh thoảng đến làm khách nhà người thân, bà nội luôn dặn dò cha trước khi tới: “Con à, lúc ăn cơm nhất định phải chú ý đến cung cách ăn uống của mình, không thể một mình giành hết đĩa thức ăn mà con yêu thích, hành vi đó sẽ để người khác chê cười đó. Nhà của chúng ta tuy nghèo, nhưng không thể không có lễ tiết”.
Lời của bà nội nói, cha đã ghi khắc trong tâm, dù nhìn thấy đầy bàn những món ăn mà cha yêu thích, cha vẫn rất điềm tĩnh, tuyệt đối không để cho người khác phải đánh giá xấu về mình.
Cha còn dạy bảo tôi một cách đầy ý tứ thâm sâu: “Đừng xem nhẹ đôi đũa con à, một chi tiết nhỏ đó thôi cũng cho thấy được phẩm hạnh của người cầm đũa”.
Sau này xảy ra một việc, đúng như những gì cha nói. Bạn gái tôi gặp được người đàn ông kiếm tiền giỏi hơn tôi, nên đã quyết định chia tay. Giờ ngẫm lại, nếu không được nghe lời dạy của cha từ trước thì giờ tôi vẫn chưa hiểu ra, vẫn khó từ bỏ cô ấy.
Sau sự việc này, tôi rất ghi nhớ lời dạy này: “Cố gắng tu dưỡng phẩm hạnh, bắt đầu rèn bản thân từ việc cầm đũa”.
***
Câu chuyện đã nói lên một đạo lý, từ phương cách cầm đũa cũng cho thấy bản tính của người cầm, tuy đó chỉ là một chi tiết vô cùng nhỏ bé và con người đôi khi cũng không hề để ý. Thế nhưng, nếu việc nhỏ mà làm không tốt thì chuyện lớn sau này liệu có làm được chăng? Hơn nữa, bất cứ khi làm việc gì thì nên vì người mà làm chứ không nên chỉ làm vì mình, sự ích kỷ, vị tư đó chẳng phải đã đánh giá ngay được một con người? Nếu bình thường chúng ta chú tâm tu dưỡng phẩm hạnh từ những việc nhỏ bé, chắc chắn rằng dần dần chúng ta sẽ trở nên tốt hơn và sẽ nhận được thiện cảm từ những người xung quanh.