Hạnh Phúc Là Hài Lòng Với Những Thứ Sẵn Có!
07:14AM 19/03/2012, Khác
Tôi là một cô nàng 9X chính hiệu mà theo nhận xét của các bậc đàn anh đàn chị là một thế hệ “ưa nổi tiếng”.
Tôi tham gia Câu lạc bộ Âm nhạc trong trường với ước mơ trở thành một Idol, dù giọng hát theo lời bố mẹ nhận định là dùng để đuổi chuột thì giàu to. Tôi đưa chân vào Câu lạc bộ MC trẻ của thành phố để hình ảnh của mình được phủ sóng toàn quốc vào một ngày không xa.
“To live is to struggle". Câu khẩu hiệu này luôn kéo tôi về phía trước, trong bất kì hoàn cảnh nào. Đúng vậy, sống là phải chiến đấu.
Chiến đấu để giành những thứ tốt về phía mình, đấu tranh để được vươn lên, sánh vai với hàng ngàn chiến sĩ quả cảm khác trong dòng chảy của cuộc sống. Để rồi tôi hoang mang vì những cái mặt nạ nặng trịch, vô hình, áp lực nổi tiếng khiến tôi mệt nhoài với nhiều ảo tưởng mãi không thành.
Tôi đã phải đấu tranh với chính mình một thời gian dài để chấp nhận sự thật về “những điều chưa đủ để trở thành người nổi tiếng” của bản thân. Từ giây phút đó trở đi, tôi thấy mình hạnh phúc – không hẳn vì mình đã trút được gánh nặng áp lực mà còn vì tôi đã nhận ra một điều: Đôi khi, ánh mắt ngưỡng mộ của hàng triệu người không khiến mình hạnh phúc bằng việc ta hài lòng với những gì mình có.
Hạnh phúc đôi khi chỉ là những điều nhỏ nhoi, ẩn khuất đằng sau bao nỗi đau hay trái đắng. Hạnh phúc của những người khiếm thị là một lần được nhìn thấy bóng dáng của những người thân xung quanh. Hạnh phúc của những thầy cô đứng trên bục giảng là thấy được thành công của học trò. Hay đơn giản, hạnh phúc của những người ngồi trên máy bay là chuyến đi “không dừng giữa chừng”.
Còn đối với tôi, sau tất cả, tôi hài lòng với một mái nhà yên ấm, luôn mở rộng vòng tay mỗi khi tôi muốn bỏ cuộc, một hội bạn thân đủ để tôi phơi bày đủ mọi tật xấu. Có thể, tôi vẫn còn độc thân vui vẻ, nhưng có hề gì đâu. Tôi độc thân, tôi quyến rũ và tôi hài lòng với cuộc sống của mình. Thế là quá đủ.
Nhiều người hỏi tôi rằng nếu ai cũng tự hài lòng với cuộc sống của mình thì sao bao người phải nỗ lực, phấn đấu, bao người đổ mồ hôi, sôi nước mắt làm gì? Câu trả lời là bạn đừng nghĩ “hài lòng” đồng nghĩa với "hưởng thụ". Có những người chỉ có ngồi đó, mơ tưởng, chờ đợi thần may mắn sẽ đến và ban phát cho cái thứ tốt đẹp.
Căn bệnh “ăn sẵn”, “trơ lì” và “tự thỏa mãn” níu giữ bước chân họ, ngăn họ tự lực tìm kiếm hạnh phúc cho riêng mình. Họ đâu biết rằng vận may chỉ đến với những người biết trân trọng và nỗ lực để có được hạnh phúc.
Bạn có hai con mắt để nhìn, hai cái tai để nghe và một trái tim để cảm nhận những nhịp đập yêu thương của hạnh phúc. Ai cũng có quyền được hạnh phúc. Điều quan trọng là bạn có biết cách nắm giữ chìa khóa của hạnh phúc hay không mà thôi.