[Truyện] Chở Má Đi Ăn
07:31AM 05/03/2012, Khác
Thỉnh thoảng, tôi và má lại chở nhau đi ăn. Một tháng chừng 4, 5 lần gì đó. Món ăn ưa thích của hai má con chính là hủ tiếu Sa Đéc.
Má thích ăn hủ tiếu nước còn tôi lại thích hủ tiếu khô. Má bỏ vào tô rất nhiều ớt còn tôi sợ cay nên không dám đụng đến miếng nào. Má bảo “con trai mà không ăn ớt đảm bảo sau này sợ vợ cho coi”. Tôi nháy mắt lém lỉnh “Má ăn nhiều ớt dzậy hèn chi ba hay bị má ăn hiếp...haha”. Má cốc đầu tôi “Thằng quỷ sứ!”.
Hai má con hợp nhau lắm. Có lẽ vì hai má con chỉ cách nhau 18 tuổi cho nên tôi xem má như một người bạn đặt biệt. Tôi thường kể cho má nghe về công việc, về các bạn của tôi… Đây chính là lời giải thích cho câu hỏi của tụi bạn “Ủa, sao má mày nhớ tên từng đứa tụi tao hay vậy?”. Đôi khi không cần nói, má chỉ cần nhìn tâm trạng của tôi má cũng hiểu tôi đang cần gì hay buồn phiền chuyện gì. Má tinh ý và chu đáo vô cùng.
Nhớ lại lần đầu tiên hai má con ghé quán hủ tiếu, bà chủ quán chạy ra lăng xăng hỏi “Hai chị em ăn gì đây?”. Hai má con chưng hửng rồi cùng cười phá lên. Là sao nhỉ? Một là mình già? Hai là má còn trẻ? Hay là cả hai?. Một lần khác đang ngồi ăn thì má gặp người quen “Chào chị! Con trai chị đây hả? Nhìn có vẻ thư sinh quá ta”. Chờ người kia đi rồi má quay sang hỏi một câu mà nghe xong tôi mém té ghế “Người ta nói con thư sinh là sao con?”. Thế là phải giải thích cho má thư sinh là thế này thế này. Má tôi là thế đấy! Má sống rất bình dị, rất thật thà. Có hôm má còn hỏi tôi “diêm dân là cái gì vậy con?” . Má bộc trực, nghĩ sao nói vậy. Nếu má ăn nói văn vẻ thì đã là một người khác chứ không phải má yêu của tôi rồi.
Tôi thích được chở má đi chợ, thích được đi ăn cùng má, thích được má càm ràm “Ăn nhiều vô, con trai gì mà ốm nhôm ốm nhách. Ăn lẹ đi, con trai gì mà ăn mười tiếng đồng hồ chưa xong”. Tôi thích được nhìn má ăn, thích nghe tiếng má hít hà, thích được má trả tiền. Không phải vì tôi không có tiền nhưng cứ thích má trả tiền giống như hồi tui còn bé. Thích được làm thằng con trai bé nhỏ của má. Mãi mãi. Bất giác tôi lại muốn hát vu vơ “yêu nhất trên đời chỉ má mà thôi!”