[Truyện] Em Là Đôi Mắt, Anh Là Đôi Chân
11:59AM 07/10/2011, Khác
Nếu như anh không thể nhìn thấy nữa, em sẽ là đôi mắt của anh; Còn nếu như em không thể bước đi được nữa, thì anh sẽ là đôi chân của em…
Năm mươi năm trước, khi gặp phải điều bất hạnh lớn nhất trong cuộc đời, hai người đã an ủi nhau như vậy.
Ngày đó, anh làm tất cả các công việc có thể để kiếm tiền xây nhà như mơ ước. Anh muốn tự mình có thể xây nên một căn nhà rộng lớn và đẹp nhất thôn, rồi rước người anh yêu tha thiết là cô về làm vợ. Nhưng trong thời gian xây nhà, thảm kịch đã xảy ra.
Cột nhà bằng đá cao gần mười mét nứt vỡ. Cô đứng ngay phía dưới, hai mắt mở to vì sợ hãi và đôi chân run sợ như bị chôn chặt một chỗ không thể cử động. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc ấy, anh lao vội đến đẩy cô ra xa. Hai người họ cùng ngã sóng xoài trên mặt đất.
Nghe tiếng hét thất thanh, mọi người vội chạy vào xem và chứng kiến một cảnh tượng vô cùng thương tâm. Đôi chân của cô bị cột đá đè lên. Còn anh bị những viên đá vụn bắn vào mắt...
Anh đợi cô tỉnh dậy trong bệnh viện. Câu đầu tiên anh nói với cô là: “Nếu như anh không thể nhìn thấy nữa, em sẽ là đôi mắt của anh; Còn nếu như em không thể bước đi được nữa, thì anh sẽ là đôi chân của em nhé...”. Cô nhìn anh qua những giọt nước mắt nhạt nhòa, khẽ gật đầu: “Vâng nhất định là thế anh à!”.
Nghe nói, lúc thành thân, anh cõng cô bước qua cửa vào lễ đường làm lễ. Mặc dù anh không nhìn thấy gì, nhưng vẫn nhờ người giúp mở tấm khăn đỏ che mặt cô.
Phía trước nhà của anh có một con sông nhỏ. Lúc đi, mọi người dẫn đường cho anh đi. Nhưng lúc về, anh nhất quyết không cho ai dẫn đường nữa.
Anh nói: “Mọi người có thể giúp tôi một lúc, nhưng không thể giúp tôi cả đời được”. Và rồi, anh cõng cô trên lưng, dò dẫm bước theo sự chỉ đường của cô. Họ dần dần vượt qua được con sông chẳng rộng, cũng chẳng nhỏ ấy một cách bình yên.
Đáng khâm phục hơn, là hai vợ chồng họ sống với nhau đã gần 50 năm, mà chưa từng một lần bị ngã xuống sông. Trong khi, mỗi năm đều có mười mấy người ngã xuống con sông ấy do bất cẩn. Lúc thủy triều lên, còn cuốn trôi đi hai đứa trẻ.
Ngay từ khi mười mấy tuổi, anh đã là một tay thổi sáo có tiếng. Kết hôn xong, anh càng ra sức luyện tập. Ban nhạc sáo do anh thành lập nổi danh đến khắp một nửa đất nước.
Họ chỉ thổi sáo trong đám cưới, không phục vụ đám ma. Tất cả những đám cưới tổ chức trong thôn nếu không có đội sáo của anh, đều cảm giác như thiếu mất không khí vui. Nhưng cho dù đi đến đâu, anh cũng dẫn theo vợ. Anh nói, nếu không có cô ở bên cạnh, thì sẽ bịt không chuẩn những mắt sáo.
Lúc anh thổi sáo, cô ngồi im lặng ở một góc, đôi lúc khuôn mặt bừng lên những niềm vui hạnh phúc. Cô nói với anh, những khúc nhạc anh thổi, sao em nghe cứ có cảm giác là anh đang thổi bản nhạc đó cho em. Rồi họ cùng cười và ôm chặt lấy nhau trong bao niềm hạnh phúc.
Khi con cái đã trưởng thành, họ rất ít khi ra ngoài. Một lần, người vợ đi lại không cẩn thận bị ngã, phải vào viện điều trị một thời gian. Các con thấy bố cũng đang bị ốm, nên dù có nói gì, cũng không cho bố vào thăm mẹ.
Hai ngày không được ở bên vợ, chăm sóc vợ, anh lo âu thấp thỏm, cơm không nuốt trôi. Anh nói với con gái: Không được nắm bàn tay của mẹ, bố cảm giác như bị đánh mất chính linh hồn của mình.
Con gái đùa bố, hỏi: Nếu một ngày nào đó ông trời cho bố cơ hội, có phải bố muốn dùng đôi mắt để được nhìn thấy mẹ không? Anh trả lời rằng, bàn tay của mẹ con có bao nhiêu hoa tay bố đều nhớ rõ trong tim. Bố chưa từng nhìn thấy người con gái nào đẹp nhất, nhưng trong tim bố, mẹ con đã là người đẹp nhất rồi. Bố chỉ cần có đôi mắt của mẹ đã là quá đủ. Có đôi mắt sáng, thì rồi sẽ nảy sinh long tham, cái gì cũng phải phân biệt xấu đẹp.
Con gái cũng hỏi đùa mẹ câu hỏi ấy. Nếu ông trời cho mẹ một cơ hội nữa, có phải mẹ sẽ muốn có một đôi chân bình thường để tự đi lại không? Người mẹ mỉm cười, cha con đã cõng mẹ đi suốt cả quãng đời, hai bố mẹ có thể chăm sóc lẫn nhau. Đã bao năm rồi, chẳng phải hai bố mẹ đã cùng nhau đến những nơi mình muốn đến đó sao? Mẹ nghĩ, mẹ chỉ cần có đôi chân của bố con là đủ rồi, có chân lành lặn rồi thì lại đi nhiều thôi, những nơi đi được và cả những nơi không đi được đều muốn đi.
Em là đôi mắt của anh. Anh là đôi chân của em. Trong cảm nhận của họ, ngày nào cũng tràn ngập ánh sáng và lòng yêu thương, khi được ở bên nhau.