Nhớ Những Yêu Thương

10:07AM 17/11/2011, Khác

Có phải vì cuộc sống hiện đại có quá nhiều thứ trợ giúp cho trí nhớ, nên trí nhớ tự nhiên của con người cũng giảm dần đi?

Tôi đang ngủ say thì tiếng chuông vang lên inh ỏi, với tay định tắt điện thoại, thì nhìn thấy dòng chữ nhắc nhở: “Kiểm tra Toeic ở trung tâm tiếng Anh”. Tôi cuống cuồng đạp chăn, vội vàng chuẩn bị rồi phi như bay đến địa điểm thi.

Xong xuôi, tôi lầm lũi đi về, mở máy tính và lướt mạng. Trang facebook hiện ra thông báo sinh nhật một người bạn cũ khá thân. Tôi giật mình, vội vàng gọi điện chúc mừng, nó cười bảo không sao và rủ tôi sang nhà nó chơi. Tôi đồng ý luôn, đứng dậy mặc quần áo, nhưng chợt ngơ người ra: nó hiện tại ở chỗ nào tôi cũng không nhớ nữa.

Mẹ gọi điện, hỏi tôi chủ nhật này có về không. Bình thường tôi về hay không mẹ cũng đâu có hỏi? Nên tôi thắc mắc lắm, nhớ không nổi hôm đó là ngày gì. “Ngày hội làng đó con” — Mẹ bảo —“ngày mà con cháu sống xa quê đến mấy cũng đều cố gắng trở về”. Tôi phì cười: “Ôi trời! Con còn tưởng cái gì nghiêm trọng! Con chỉ là sinh viên đi học, mỗi tuần về một lần, cũng tính là xa quê nữa hả mẹ?” Mẹ im lặng không nói gì. Thật ra hồi còn nhỏ tôi cũng thích ngày này lắm. Các cụ mặc đồ truyền thống, đứng ở trước sân đình làm lễ tế, bọn trẻ chúng tôi thích thú với những trò chơi dân gian, người dân thì chen chúc ở thủy đình cầu phước khi thuyền rồng tiến đến. Nhưng cùng lắm đó cũng chỉ là kí ức đẹp, còn hiện tại tôi đã không mấy mặn mà nữa rồi.

Có những thứ, bất chợt tôi cũng đã quên đi.

Quên ư? Ngẫm lại, đúng là mình cũng đang quên nhiều thứ.

Có phải vì cuộc sống hiện đại quá nhiều thứ trợ giúp cho trí nhớ? Bộ nhớ máy tính, thẻ nhớ điện thoại,…nên trí nhớ tự nhiên của con người cũng giảm dần đi. Kết bạn chỉ cần những cú click chuột. Sinh nhật là do trang mạng xã hội nhắc nhở. Rồi lịch trình công việc thì phải đọc mấy ghi chú chồng chéo trong điện thoại cầm tay.

Là vì cuộc sống quá bừa bộn, quá vội vã, nên không cách nào nhớ hết…

hay là vì tôi đã quá ỷ lại vào tiện nghi hiện đại sẵn có trong tay?

Chỉ có điều chắc chắn, càng ngày tôi càng thật dễ dàng quên đi.

Biết làm sao được, nó dần trở thành thói quen khó bỏ mất rồi. Nhưng từ nay, tôi sẽ cố gắng để nhớ nhiều hơn, quên ít hơn. Nhất là những kỉ niệm đẹp đẽ, những hình ảnh yêu thương, người thân, bạn bè…

Tôi mỉm cười, phải rồi, cuối tuần này tôi sẽ về quê, sẽ tham gia hội làng, sẽ lại xem những lễ tế, sẽ chơi lại những trò chơi dân gian, sẽ chen chúc ở thủy đình xem mấy chiếc thuyền rồng lung linh màu sắc.

Thứ gì cũng có thể nhờ vào máy móc. Riêng yêu thương, chỉ có bản thân mình mới nhớ được thôi...