Bánh Trung Thu

09:11AM 13/09/2011, Góc tâm hồn

Bận bịu quá tôi đã quên không chăm sóc con mình, các con tôi bây giờ tuy giàu tiền bạc mà nghèo tình cảm hơn tôi năm xưa nhiều.”

Nhà tôi nghèo sống bên một nhà giàu có. Năm đó gần trung thu, tôi ngồi ngoài hành lang dòm miệng thằng nhỏ hàng xóm đang ăn bánh trung thu. Thấy nó quăng miếng giấy còn dính chút ít bánh, tôi lượm lên cho vào miệng. Nó liền méc ba tôi là tôi dòm miệng và ăn mót. Ba bắt tôi cúi xuống đánh năm roi. Tôi khóc mà mắt ba hoen đỏ.

Mấy hôm sau ngày nào ba cũng về khuya lơ khuya lắc khiến mẹ tôi giận hờn không thèm nói chuyện. Đến đúng ngày rằm, tự nhiên ba dẫn hai chị em tôi vào tiệm bánh. Người bán hàng thấy ba ăn mặc lôi thôi lếch thếch liền đuổi ra: "Ở đây là cửa hàng Nhà nước, không có tiền cho ăn xin đâu ông ơi". Ba mím chặt môi, rút trong túi ra một mớ tiền lẻ mà ba đã tích cóp được qua mấy bữa làm thêm để mua cho hai chị em tôi hai cái bánh nhân thập cẩm hột vịt. Rồi ba tự tay làm cho chúng tôi hai cái lồng đèn bằng lon sữa bò, đẩy đi kêu leng keng, leng keng...

Mười mấy năm trôi qua, ba giờ đã già, tóc bạc hoa râm. Tôi tối ngày làm việc, chạy sô, học tại chức... quên cả ngày giờ. Hôm qua, lúc tôi dắt xe ra ngõ, ba chợt kêu lại, bảo: "Sắp rằm tháng tám rồi, con nghỉ ở nhà ăn bánh trung thu với các cháu". Tôi chợt thấy nao lòng, ba không nhắc tôi mua bánh bởi bây giờ bánh nhà tôi không thiếu. Lớp người thân cho, lớp khách hàng tặng... để đầy cả trên bàn. Nhưng với tôi chắc chắn chúng chẳng thể nào ngon bằng hai cái bánh năm xưa ba mua, bởi trong đó nó chứa đựng tình cảm mà ba đã dành cho tôi. Bận bịu quá tôi đã quên không chăm sóc con mình, các con tôi bây giờ tuy giàu tiền bạc mà nghèo tình cảm hơn tôi năm xưa nhiều. May mà ba đã nhắc, chắc chắn tôi sẽ ở nhà để kể cho con nghe câu chuyện ngày xưa...


Theo Hà xì tin