Cầu Vồng Thứ Hai
07:51AM 08/03/2012, Khác
khi một cầu vồng mất đi, sẽ có một cầu vồng của một cơn mưa khác hiện lên nhắn nhủ về những điều đẹp đẽ trong đời.
Kẻ trộm phá khóa, lẻn vào phòng nó trong một buổi sáng đẹp trời và cuỗm đi toàn bộ những tài sản có giá trị: laptop, máy ảnh và khoản tiền dành dụm của tháng vừa rồi. Nhìn căn phòng vắng bóng những đồ vật thân yêu, nó ngồi thụp xuống, bật khóc.
Mất đồ, có nghĩa là sẽ phải “cày bừa” để mua lại những thứ đã mất. Những kế hoạch có vẻ như “xa xỉ” đành gác lại. Ước mơ hè này lên Sapa thăm thú những bản làng của người H’mông vẫn còn ở đó, nhưng sẽ dời lại vào mùa hè năm sau. Nó không còn ghé qua những trang bán hàng online như: muachung.com hay nhommua.com để lựa những món đồ giá rẻ, bắt mắt nữa. Kế hoạch học thêm tiếng Hàn tại một trung tâm văn hóa Hàn quốc được đặt ở chế độ “chờ đợi vô thời hạn”.
Một điều đáng buồn nữa, là những lời than phiền của mẹ. Cũng giống như, không ít bà mẹ khác, “ruột đau, con xót” nên mẹ nó không ngớt lời phàn nàn và ca cẩm với những người xung quanh về sự xui xẻo của nó. Của đáng tội, tiền mua những thứ đồ giá trị đó, ngoài một số ít là tiền học bổng của nó thì phần còn lại chủ yếu là của bố và mẹ. Phát bực với những ca thán của mẹ, nó lầm rầm tự nhủ mình: “Rồi con sẽ đi làm thêm, tự kiếm lại những thứ đã mất”.
Nói là làm, nó xin phục vụ tại một quán ăn của người Hàn Quốc. Công việc mới mẻ, những áp lực cũng mới mẻ song khiến nó nguôi ngoai nỗi buồn. Dẫu đôi lúc, nó thấy việc kiếm lại một số tiền lớn của vẻ như quá sức. Cảm giác về một cuộc sống đầy bất trắc vẫn còn đó, làm nó không ngớt phập phồng.
Làm cùng nó, còn có chị Ngân. Chị học năm cuối, khoa Đông phương của trường Nhân văn. Chị rất xinh, hiền và hay bảo ban nó những điều nhỏ nhặt trong công việc. Nó cứ thắc mắc, vì sao, chị lại chọn công việc này, thay vì những công việc nhẹ nhàng và hào nhoáng khác, như PG chẳng hạn. Chỉ chỉ vò tóc nó, cười:
- Chị thích làm ở đây, vì muốn được giao tiếp với những người Hàn quốc, nói thứ ngôn ngữ mà mình theo học và yêu thích. Thế còn em, em cũng vì thích tiếng Hàn hả?
Nó đỏ bừng mặt rồi im bặt. Thay vì nói ra cái lý do lãng xẹt là chịu khó cày cuốc để có tiền mua lại những thứ đồ quý giá đã mất, thì nó hỏi chị, như kiếm tìm một sự đồng cảm:
- Chị đã bao giờ mất một thứ gì đó vô cùng giá trị chưa? Chị cảm thấy thế nào?
- Tiếc nuối lắm em ạ - Chị Ngân thú nhận: - Đó là khi con gà tre của chị và thằng em trai chết vì dịch cúm. Buồn thôi rồi, nhưng mà biết làm sao được.
Nó suýt phì cười vì thứ vô cùng giá trị với chị rốt cuộc cũng chỉ là một con gà tre. Những con gà tre mua ở đâu chẳng được. Nhưng lại là chị Ngân nói, những khoảng khắc đã có mới là quan trọng nhất, sẽ chẳng ai lấy mất được. Giống như cảm giác hân hoan khi con gà tre của chị lớn lên, cất tiếng gáy đầu tiên. Chị và thằng em trai của chị đã trốn ngủ trưa suốt cả một mùa hè để chăm bẵm cho con gà mình yêu quý.
Gần hết mùa xuân, chị Ngân nghỉ để làm khóa luận tốt nghiệp. Làm part time tại quán chỉ còn mình nó. Những chủ nhật thật dài. Cảm giác trống trải không mất đi, chỉ đợi để thêm ứ đầy. Mỗi lần bước chân về phòng trọ, nó thấy cuộc sống này thật mệt mỏi và việc theo đuổi ước mơ của mình cũng mệt mỏi làm sao. Tệ hại nhất, là nó tự cho phép mình lảng tránh sự quan tâm của gia đình. Lòng tự ái khiến mỗi lần nó cầm máy lên lại hạ máy xuống. Dẫu rằng, nó hiểu, mẹ nó xót xa như vậy cùng bởi vì, với một người phụ nữ lam lũ cực nhọc như vậy, những món đồ đã mất thật lớn lao.
Mải mê với công cuộc “cày cuốc” kiếm tiền, nó quên béng lịch thi học phần đã gần kề. Đến lúc nó nhớ ra ngày thi thì thời gian cho nó ôn vừa vặn chỉ 3 ngày. Xin nghỉ part time đột xuất, mua các tài liệu hướng dẫn ôn thi, thức ngày thức đêm để học; nó cũng vượt qua môn thi học phần. Bước ra khỏi phòng thi, nó thấy trước mắt mình bao nhiêu là … đom đóm. Rồi đầu nó choáng váng và người nó mềm nhũn ra. Quỵ ngã.
Người đầu tiên nó trông thấy khi mở mắt ra là mẹ. Và con bạn thân. Rồi chị Ngân. Nó không thắc mắc nhiều, chỉ thấy áy náy vì đã làm phiền mọi người. Bác sỹ bảo nó chỉ bị hạ can xi đột ngột và hơi suy nhược vì làm việc quá sức. “Rõ khổ, - mẹ nó chép miệng : - Tính nết nó ngang bướng thế đấy. Nó cứ bảo thì có bố mẹ nào lại làm ngơ đâu chứ”. Mọi người nhìn mẹ thông cảm và thoáng ái ngại cho nó.
Nằm viện nghỉ ngơi được một ngày, nó nằng nặc đòi về. Hôm ấy, trời vừa tạnh mưa. Những tia nắng ấm áp cuối mùa xuân nhẹ nhàng len lỏi vào khung cửa. Chị Ngân đến tận phòng đón nó, tặng nó một cuốn sách thật đẹp. Chị còn ngồi bên nó, thủ thỉ thật lâu:
“Em biết không, khi em thiếp đi, mẹ em ngồi bên cạnh cứ nắm tay em, như sợ em biến mất ấy”.
Rồi lại: “Có những mất mát không thể nào tránh được em ạ. Nhưng cũng nhờ thế, mà mình biết quý giá hơn những điều còn lại”.
Còn riêng nó, nó vẫn nhớ, những kỷ niệm đã có với những đồ vật quý giá. Những ngày tháng rong ruổi với chiếc máy ảnh, những đêm thức khuya làm bài tập nhóm, niềm kiêu hãnh khi được bọn bạn tôn làm “phó nháy” trong những lần liên hoan với lớp… Những kỷ niệm mà không ai có thể đánh cắp. Và bên nó lúc này đây, còn có bao nhiêu điều để trân quý. Giống như chị Ngân đã nói, khi một cầu vồng mất đi, thì sẽ có một cầu vồng khác, của một cơn mưa khác hiện lên nhắn nhủ về những điều đẹp đẽ trong đời. Mùa hạ nhiều những cơn mưa như thế lắm, em cứ chờ mà xem.