Người Cô Nghiêm Khắc
13:54PM 19/11/2010, Khác
Ngày ấy, nghe nhắc đến tên cô chủ nhiệm lớp tôi, học trò đều lắc đầu bảo cô cực kỳ nghiêm khắc và...đáng ghét.
Ngày ấy, chủ nhiệm lớp tôi một cô giáo dạy môn chuyên ngành. Các anh chị khóa trên nghe nhắc đến tên cô đều lắc đầu bảo cô cực kỳ nghiêm khắc và đáng ghét.
Ngày đầu tiên nhận lớp cô cười, một nụ cười không tươi và tỏ rõ thái độ mình là người rất khó tính. Đến khi cô chính thức quản lý và dạy lớp, tôi và cả lớp mới thấm thía được những gì mà anh chị khóa trên nói là không hề sai. Cô dạy theo cách chép ít, nghe hiểu là chính. Cô dò bài gắt gao và chỉ toàn những kiến thức cô đã giảng chứ không phải được chép trong vở. Cô thường xuyên cho cả lớp chia nhóm thảo luận những bài tập tình huống mà cô đưa ra. Trong giờ học, cô bắt buộc mọi người phải chăm chú lắng nghe và đặc biệt phải giơ tay phát biểu ý kiến. Cô bảo nếu không giơ tay phát biểu là có nghĩa chúng tôi đã biết hết, vậy cần gì phải phí thời gian và tiền bạc ngồi trong lớp học để nghe cô giảng. Chính vì thái độ như khiêu khích và hăm dọa ấy mà mặc dù không muốn nhưng lần lượt một người đều phát biểu ý kiến, ngay cả với tôi, một đứa ù lì, từ năm mẫu giáo đến hết cấp 3 số lần giơ tay phát biểu đếm chưa hết 5 đầu ngón tay. Thậm chí cô còn kiểm tra cả cách viết của chúng tôi trên vở. Từ lỗi chính tả cho đến cách xuống dòng, cách trình bày đúng nguyên tắc còn hơn cô giáo dạy cấp 1.
Cả lớp hầu như đều không thích cách dạy ấy của cô. Từ hồi nào tới giờ chúng tôi chỉ quen với việc nghe giảng và ghi chép một cách thụ động. Vì vậy giờ học của cô chúng tôi luôn trong tâm trạng nơm nớp lo sợ. Thật sự lúc đó tôi cũng không hiểu sao cô lại quá khắt khe với chúng tôi như vậy. Tôi còn đồng tình với sự nhận xét không hay của mọi người về cô. Bạn tôi học cùng trường cùng ngành nhưng lại khác giáo viên dạy môn chuyên ngành, nó bảo thầy nó rất dễ chịu, nó học rất thỏa mái làm tôi ghen tỵ mãi. Mặc dù không nói ra nhưng dường như ai cũng mong sớm ra trường để thoát khỏi cô.
Ra trường, rồi xin việc, đi làm rồi mới thấy xin việc đã khó, tồn tại còn khó hơn. Trường đời còn khắc nghiệt hơn lớp học cô dạy ngày ấy. Tôi chợt nhận ra mình học được từ sự nghiêm khắc, khó tính của cô rất nhiều những điều bổ ích. Cô đã dạy không những kiến thức vững vàng mà còn rèn luyện cho chúng tôi thói quen nghiêm túc và mạnh dạn bày tỏ ý kiến bản thân trong học tập và cả trong công việc, cô còn rèn luyện cho chúng tôi ý chí để đương đầu với những khó khăn trong cuộc sống. Tất cả những điều ấy tôi đã không nhận ra lúc được cô dạy. Chúng tôi đã vội phán xét, kết tội cô mà không hề nhận ra đằng sau những điều đáng ghét đó là cả tấm lòng thương yêu và lo lắng cho tương lai học sinh của cô. Bây giờ tôi mới hiểu vì sao cô chấp nhận bị ghét, thậm chí mang tiếng là ác vì nghiêm khắc với chúng tôi mà không lời giải thích. Chính vì điều đó cô xứng đáng là một người cô tâm huyết với nghề và đáng kính nhất mà tôi từng học.