Phải Chăng Hạnh Phúc Là Điều Chúng Ta Sáng Tạo Ra Được?
07:00AM 04/04/2016, Góc tâm hồn
Ba câu chuyện nhỏ dưới đây có thể giúp bạn thay đổi cách nhìn nhận về cuộc đời và quan niệm về hạnh phúc…
Câu chuyện thứ nhất: Đừng vội nói lời “tôi không thể….” với chính mình
Một chàng trai trong chuyến du lịch Thái Lan đi ngang qua những chú voi, đột nhiên anh dừng lại, ngạc nhiên thấy những con vật khổng lồ ấy chỉ được giữ bởi những sợi dây thừng rất nhỏ buộc vào chân. Không có xích, cũng chẳng có chuồng. Thật lạ là những chú voi có thể bất cứ lúc nào chạy đi khỏi những sợi dây buộc dễ dàng nhưng chúng vì một lý do nào đó không hề làm vậy.
Anh nhìn thấy một quản tượng gần đó và hỏi lý do tại sao những con vật này chỉ đứng đó và không hề cố gắng để chạy đi. “Vâng,” huấn luyện viên cho biết, “khi chúng còn rất nhỏ, chúng tôi sử dụng những sợi dây thừng cùng kích thước để buộc chúng, và ở tuổi nhỏ đó, nó đủ để giữ chúng. Khi lớn lên, chúng vẫn luôn tin rằng chúng không thể dứt đứt được sợi dây. Chúng tin rằng sợi dây vẫn có thể giữ chúng, vì vậy chúng không bao giờ cố gắng để dứt đứt rồi chạy đi.”
Chàng trai đã vô cùng ngạc nhiên. Những con vật có thể bất cứ lúc nào dứt đứt dây buộc chúng song vì chúng tin rằng không thể làm điều đó, nên chúng cứ mắc kẹt nơi đó.
Giống như những con voi, có bao nhiêu người trong chúng ta đi qua cuộc sống này với niềm tin rằng chúng ta không thể làm điều gì đó, đơn giản chỉ vì chúng ta đã từng không thành công ở một lần trước đó, và mãi bị những quan niệm đó dẫn dắt trong cả một đời?
Thất bại chỉ là một bài học của cuộc sống. Bạn thất bại không phải vì số phận bạn là thất bại. Mà vì đơn giản là có những bài học mà bạn cần phải học hỏi trong cuộc đời này trước khi bước tới thành công.
Câu chuyện thứ 2: Nên nói nhiều “có thể..” với người khác…
Khi tôi còn nhỏ, mẹ tôi đã có thói quen đặc biệt là thích làm thức ăn sáng cho cả bữa ăn tối, cho tới tận bây giờ. Và tôi nhớ một đêm đặc biệt là khi mẹ làm bữa tối sau một ngày dài làm việc vất vả. Vào tối hôm đó, mẹ tôi đặt một đĩa trứng, xúc xích và bánh quy bị nướng cháy trước mặt cha tôi. Tôi nhớ là lúc đó tôi chờ đợi để xem có ai lên tiếng về bánh quy cháy không! Tuy nhiên, tất cả những gì cha tôi làm là lấy bánh bích quy, mỉm cười dịu dàng với mẹ và hỏi han tôi về việc học ở trường. Tôi không nhớ những gì tôi nói với cha mình đêm đó, nhưng tôi nhớ là cha tôi phết bơ và mứt lên bánh đó và ăn ngon lành !
Khi tôi đứng dậy khỏi bàn tối hôm đó, tôi nhớ đã nghe mẹ tôi xin lỗi cha tôi vì đã làm cháy bánh quy nướng. Và tôi không bao giờ quên câu mà ông nói với mẹ: “Em yêu à, anh thích ăn bánh quy nướng cháy.”
Đêm đó trước lúc đi ngủ, tôi đã đi đến chúc cha ngủ ngon và hỏi ông có thực sự thích bánh quy nướng cháy không. Cha đã ôm tôi trong vòng tay và dịu dàng nói: “Mẹ của con đã phải trải qua một ngày làm việc cực kỳ vất vả hôm nay và mẹ thực sự rất mệt mỏi. Và bên cạnh đó, một chút bánh quy bị cháy không bao giờ làm hại ai cả, phải không nào?….”
Cuộc sống đầy những điều không hoàn hảo và những người không hoàn hảo. Nhưng những gì tôi đã học được trong những năm qua là học cách bỏ qua những lỗi lầm nhỏ của người khác với sự từ bi, bao dung và thấu hiểu.
Câu chuyện thứ 3: Có nên phán xét, nghi ngờ và trách cứ người khác không ngưng nghỉ?
Bác sĩ phẫu thuật nổi tiếng vội vàng chạy tới bệnh viện sau khi được gọi tới để thực hiện một ca phẫu thuật cấp cứu. Ông đã trả lời cuộc gọi ấy ngay lập tức và tới thẳng bệnh viện, thay quần áo mổ và chạy thẳng vào phòng phẫu thuật. Ông đã nhìn thấy người cha của cậu bé đang vô cùng căng thẳng và sốt ruột chờ đợi bác sĩ trong sảnh chờ bệnh viện.
Khi nhìn thấy ông, người cha không dám cất lời trách cứ nào nhưng khuôn mặt trách móc hiện rõ mồn một dường như nói “Tại sao anh lại mất chừng đó thời gian? Anh không biết rằng cuộc sống của con trai tôi đang gặp nguy hiểm đến thế nào ư? Anh không có bất kỳ ý thức trách nhiệm nào ư?”
Đọc được khuôn mặt đó, bác sĩ mỉm cười nói “Xin lỗi bác nhé, tôi không ở trong bệnh viện và tôi đã phóng tới đây nhanh nhất có thể sau khi nhận được cuộc gọi của bệnh viện và bây giờ, tôi muốn bác bình tĩnh lại để tôi có thể làm công việc của tôi”.
“Bình tĩnh?! Nếu đó là con anh đang ở trong phòng này ngay bây giờ, anh có bình tĩnh lại được không? Nếu con trai của anh chết trong khi chờ đợi bác sĩ thì anh sẽ làm gì??” người cha không kìm được cơn giận dữ. Bác sĩ vẫn mỉm cười một lần nữa và trả lời: “Chúng tôi sẽ gắng thực hiện tốt nhất trong khả năng của mình, nhờ Trời phù hộ và bác cũng nên cầu nguyện cho con trai bác được khỏe mạnh đi”.
“Khuyên bảo người khác khi chẳng liên quan gì thật dễ dàng lắm“, người cha mất bình tĩnh không nhin nổi vẫn làu bàu…
Ca phẫu thuật mất một vài giờ, sau đó các bác sĩ đi ra hạnh phúc, “Ơn Trời! con trai của bác được cứu rồi!” Và không đợi trả lời của người cha, bác sĩ đã chạy vội đi và ngoái lại nói “Nếu bác có bất kỳ câu hỏi nào, hãy hỏi y tá nhé“.
“Tại sao anh bác sĩ này lại kiêu ngạo như vậy nhỉ? Anh ta không thể nán lại một vài phút để tôi hỏi về tình trạng của con trai tôi sao?” người cha vội trút lời trách cứ khi nhìn thấy cô y tá tiến đến.
Cô y tá đột nhiên đưa mắt nhìn ông như nhìn một sinh vật kỳ lạ, nhìn một cách chăm chú sâu thẳm làm ông phải nóng mặt ngạc nhiên và tự im bặt, nước mắt sau đó lăn giọt dài trên khuôn mặt phúc hậu của cô “Tôi không có lời nào để nói với ông, ông có biết rằng, con trai của bác sĩ mới mất hôm qua trong một tai nạn giao thông như của con ông ấy, khi chúng tôi gọi bác sĩ tới phẫu thuật là ông ấy đang phải lo việc mai táng con trai mình. Vậy mà để cứu con ông, ông ấy vẫn quyết định tới trong khi hoàn toàn có thể từ chối bệnh viện… Và bây giờ đây khi đã cứu sống được con trai ông rồi, thì bác sĩ phải chạy vội về để lo chôn cất con trai mình đấy. Ông còn muốn sống trong sự trách cứ và phán xét người khác đến bao giờ nữa….???”
Chỉ có trong vô minh, chúng ta mới luôn trách móc người khác thay vì tự nhìn xét chính mình.